Gửi Mai Thảo
Anh đi à
Ừ đi
Anh đi thật à
Ừ đi thật
Sao anh hay đi thế
Đâu có hay đi từ năm 1982 đến nay anh vẫn ở
đây
Không em nói từ năm 1954 cơ từ khi dọn vào trong Nam
anh dời đổi biết bao nhiêu chỗ khác nhau rồi
anh dời đổi biết bao nhiêu chỗ khác nhau rồi
Lần này thì khác chỗ này là chỗ cuối
Có xa không anh
Cũng chưa biết rõ nữa
Chưa biết rõ sao lại đến
Thì cũng phải đến chứ chỗ cuối mà xa gần gì
mình cũng đến được
Em tiễn anh một quãng được không
Được nhưng khi nào anh rẽ ở khúc quành em chỉ nên đứng nhìn
theo
đừng gọi với để anh đi khỏi bận lòng
Anh có chắc là về chỗ ở mới anh vui hơn ở đây không
Anh không biết rõ sẽ hỏi những người bạn đã dọn đến trước
anh
Thế liệu anh có nhớ những người bạn còn ở địa chỉ cũ không
Đến một lúc nào đó có thể chúng ta sẽ quên hẳn nhau
làm sao mà giữ mãi
được một liên hệ không còn hiện hữu nữa.
Anh nói nghe buồn quá!
Em biết rồi mà người ta chỉ giữ được những vật cổ ở trong
Bảo Tàng Viện
không giữ được tình
cảm ở trong một cái hộp kín rồi đem cất vào đó
Tình cảm như hơi nước theo thời gian sẽ bốc hơi và bay đi
Thế người ta có cất văn chương vào Bảo Tàng Viện không
Có sau khi đã gạn đục khơi trong
Người ta chỉ cất đi
những viên ngọc chứ không ai giữ những
hòn sạn
Anh à chỗ anh sắp đến có rộng hơn căn phố một buồng của anh
bây giờ không
Có bao giờ anh cần một chỗ rộng hơn đâu
Có vườn cỏ non không anh
Tháng Giêng thì bao giờ cũng ở ngay trong tâm mình
Ở đó có rượu cho anh uống không
Bạn bè chắc sẽ thỉnh thoảng rưới lên anh
Anh à
Thôi em đừng hỏi nữa anh đi đây
anh sẽ rẽ ở khúc
quành đằng kia
Và em không được gọi anh quay lại phải không
Khá lắm! Thôi anh đi nghe
Vâng, anh đi em sẽ không gọi với
theo anh.
Người
đàn ông quay lưng lại đi về phía trước dáng ông cao thẳng
hai tay buông xuôi
Ông đi thung dung về một địa chỉ mới.
(Jan 10, 1998)