Tôi đi giữa một không gian mầu xám
Những hàng cây không lá đứng lạnh
căm
Trời cuối năm bão ghé vào thành
phố
Tôi cuối năm buồn ghé nỗi tôi
thầm
Tôi đi theo dòng đèn xe đỏ quạch
Đưa tôi đi nào tôi biết đi đâu
Tôi đã lạc từ hai mươi năm trước
Như dòng sông tôi rẽ một nhánh
sầu
Cũng có lúc tôi lăn trên mặt đất
Nhặt lên từng cọng cỏ chuyện trò
Cỏ với tôi không cùng chung ngôn
ngữ
Nên tôi như con dế nhỏ buồn xo.
Cũng có lúc tôi hôn lên vách núi
Đứng lặng yên nghe tiếng núi thầm
thì
Quên bẵng mất đá vốn tình lạnh
lẽo
Nên tôi đành ôm mặt ngậm ngùi đi
Nên tôi đành ôm mặt ngậm ngùi đi
Cũng có lúc tôi chạy xô ra biển
Vốc lên từng nắm cát lạ làm thân
Cát dửng dưng theo kẽ tay trôi mất
Ôi! Bên kia biển có nhớ tôi không
Vốc lên từng nắm cát lạ làm thân
Cát dửng dưng theo kẽ tay trôi mất
Ôi! Bên kia biển có nhớ tôi không
Trời cuối năm bão ghé vào thành
phố
Tôi cuối năm buồn ghé nỗi tôi thầm.
1995Tôi cuối năm buồn ghé nỗi tôi thầm.