Gửi Phạm Xuân Đài
Ngồi ôm hai ống chân
Cầm tỳ lên đầu gối
Buổi chiều nhẹ nhàng tới
Bóng tối mờ vây quanh
Không mơ mộng điều gì
Cũng không yêu không ghét
Chỉ thấy một nỗi không
Tròn như chiếc đầu gối
Cùng ngồi trong bóng tối
Thành một đôi tâm giao
Nỗi không và đầu gối
Im lặng ghé vào nhau
Buổi chiều nhẹ nhàng tới
Bóng tối mờ vây quanh
Không mơ mộng điều gì
Cũng không yêu không ghét
Chỉ thấy một nỗi không
Tròn như chiếc đầu gối
Cùng ngồi trong bóng tối
Thành một đôi tâm giao
Nỗi không và đầu gối
Im lặng ghé vào nhau
Không nói chuyện thăng trầm
Không nói chuyện ngựa xe
Chỉ lắng nghe những chuyện
Người đời không biết nghe
Chuyện có một loài chim
Ôm cành gai giữa ngực
Chuyện giọt nước sông Hằng
Không bao giờ vẩn đục
Chuyện tại sao mây trắng
Cứ bay hoài ngàn năm
Chuyện tại sao đầu gối
Mới chính là tri âm
Chuyện tại sao nỗi không
Mà lại là tất cả
Ôi! Khu vườn trong tâm
Giấu nhiều điều rất lạ
Đầu gối không tiếng nói
Nỗi không không có lời
Đôi ta thành tri kỷ
Giữa điểm tâm tuyệt vời
2/95