Tưới xuống từng ngọn cỏ
những ngôn ngữ vô ưu
nhặt ra trong vạt nắng
bụi của ngàn năm xưa
Một hạt giống tĩnh lặng
nằm im ngửi mùi hương
nhà sư ngừng tay thở
hơi thỉnh cùng tiếng chuông
Đóa hoa nở mùa Hạ
mang tâm hương mùa Thu
nhà sư giấu trong áo
một trái tim làm thơ
Luống đất thơm trang kinh
cuốc lên từng nhịp mõ
qua rồi dấu ngàn năm
vết chân sao còn đó
Diện bích lòng không đoạn
bụi vẫn mờ gương soi
rũ áo bước khỏi đời
hóa thân thành thi sĩ.