Không còn chiếc lá nào
trên những cành thu muộn
ở dưới lớp vỏ khô
có nỗi sầu nằm cuộn
ở trong thân khẳng khiu
có mùa đông đang trốn
Gió đuổi trên mặt hè
tiếng lá khô rên khẽ
người đi sát vào nhau
chia một hơi thuốc lẻ
Chiếc túi khoác trên lưng
hai tay giấu trong túi
áo dạ dài quá chân
đầu ẩm trong mưa bụi
có người đi rất vội
mà không biết đi đâu
có người nằm góc phố
co tay lên gối đầu
gió thổi mang mang hận
lá có tìm thấy nhau
có người mồi cối thuốc
khói thả không định nơi
câu thơ tình mùa cũ
người yêu xa cuối trời
có người bước rất nhẹ
như tựa hẳn vào lòng
của người đi bên cạnh
chia nhau hơi thở cong
Tôi se mình cuối phố
lạnh thấm cả vào xương
cúi xuống nhặt chiếc lá
nhặt lên một phiến buồn.
(12/98)