Đêm qua trở gối
nghe mưa
tình như chăn
hẹp không vừa ấm tôi
co hoài vẫn hụt
một nơi
tôi kéo vuông
chiếu buông rơi đóa sầu
Sáng nay ra phố
gội đầu
giọt mưa sợi
tóc ôm nhau khóc òa
cong tay hứng
hạt mưa sa
mưa giăng mắt
lưới xóa nhòa chỉ tay
gió đi trên
những nhành cây
tôi nghe tiếng
gẫy đâu đây quanh mình
mưa dầm chết
đuối bình minh
áo nào rộng đủ
che tình tôi khô.
(12/96)