Thursday, May 15, 2014

Tôi buồn như một nốt dương cầm



Có thật mùa xuân đã đến đây
sao lòng tôi không đổi mới
sáng nay đưa con đi học
các con vẫn mặc đồng phục
và trong túi thì không có một phong bao
tôi trở về,
buồn như một con chim
con chim bay về từ phương nam
không tìm thấy tổ

Ngôi nhà cũng cô đơn
đứng chơ vơ
trên ngọn đồi ngập gió
những cánh đồng cửa sổ đóng im
trên bàn
một bài thơ viết dở…
một chuyện tình cố quên

Có thật mùa xuân đang ở đây
sao không gian không thoảng hương trầm
và thời gian sao không ngừng lại
tôi buồn như…
một nốt dương cầm.

Chao ôi! tôi nhớ mùa xuân ấy
hồn tôi
chàng rót đầy mật ong
nụ hôn thứ nhất
tình yêu đó
đã rạch trăm năm
vết thương lòng.

(1984)